Có lẽ trong số những cuốn tiểu thuyết về tình yêu nổi tiếng như One Day, Me Before You hay The Notebook, tôi lại ưa thích Khi lỗi thuộc về những vì sao (The Fault In Our Star) nhất trên tất thảy. Nó là một cuốn sách mà người đọc có thể cảm nhận nghị lực chiến đấu chống lại căn bệnh ung thư của những nhân vật có hoàn cảnh bi thương. Bên cạnh đó, là một chuyện tình đẹp nhưng bất hạnh được John Green thêu dệt hết sức thành công.
Nếu các bạn mong muốn một cuốn sách với một cái kết tuyệt đẹp như cổ tích, thì đây không phải là một sự lựa chọn sáng suốt. Bởi vì Khi lỗi thuộc về những vì sao nói về một câu chuyện có kết cục không trọn vẹn của những con người không trọn vẹn nên nó sẽ lấy không ít nước mắt của bạn đâu.
Nói một chút về tác giả. John Green (1977) là một nhà văn người Mỹ và sở trường của ông là tiểu thuyết dành cho tuổi mới lớn. Bên cạnh Khi lỗi thuộc về những vì sao thì nhiều tác phẩm khác cũng đạt được nhiều thành công như Paper Town và Looking for Alaska. Năm 2014, cuốn tiểu thuyết được chuyển thể thành bộ phim cùng tên đã đứng đầu doanh thu phòng vé. Và tin tôi đi, dù cho bạn xem bộ phim này bao nhiêu lần, dù cho bạn đã biết trước kết cục của bộ phim rồi, bạn vẫn sẽ không thể kiềm được cảm xúc của mình.
Lấy ý tưởng từ một vở kịch của đại thi hào Shakespeare – “The fault is not in our stars, but in ourselves” (có nghĩa là Lỗi không phải bởi những vì sao, mà lỗi thuộc về chúng ta), John Green đã đặt tên cho cuốn sách của mình với hàm ý lỗi thuộc về những vì sao định mệnh chiếu sai đường, nên những người yêu thương chẳng thể đồng hành cùng nhau.
Xuyên suốt cuốn sách, là lời tự sự
của cô nàng nhân vật chính 17 tuổi – Hazel Grace Lancaster. Cô mắc phải căn
bệnh ung thư tuyến giáp từ khi còn rất nhỏ và đã di căn đến phổi. Vì thế, để hỗ
trợ tốt cho việc hô hấp không gặp trở ngại gì, Hazel lúc nào cũng mang theo một
người bạn, đó là Philip – một chiếc bình thở oxi.
Thử nghĩ mà xem một cô gái đang trong
độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời mình lại mắc phải căn bệnh quái ác đó, nó như là
một tuyên bố rằng cuộc sống phía trước của cô chỉ là những chuỗi ngày chờ chết
vậy. Mà có lẽ những ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ chán nãn như vậy thật “nằm
bẹp gí trên giường, ăn uống thất thường, và dành khá nhiều thời gian rãnh rỗi
của mình để nghĩ về cái chết”.
Có thể cuộc sống của Hazel sẽ kéo dài
như thế bằng những chuỗi dài lặp đi lặp lại nếu không gặp phải anh chàng điển
trai Augustus Water. Họ gặp nhau ở Hội Tương Trợ – một câu lạc bộ dành cho
những bệnh nhân ung thư để họ có thể chia sẻ động viên và giúp đỡ lẫn nhau
trong việc hòa nhập với cuộc sống. Và vì thế, thật đáng buồn rằng Augustus cũng
là một nạn nhân của ung thư.
Anh mắc phải căn bệnh ung thư xương
ác tính, anh đã phải cắt bỏ một bên chân và thay vào đó là một cái chân giả.
Một anh chàng điển trai với nụ cười nửa miệng, lúc nào cũng ngậm một điếu thuốc
trên môi nhưng không bao giờ châm. Bởi vì “Đó là một phép ẩn dụ, ta đặt cái thứ
giết người này ngay giữa hai răng mà không cho nó sức mạnh để giết ai cả”.Có lẽ
đối với Gus, nỗi sợ hãi của anh không phải là cái chết mà chính là nỗi sợ “bị
chìm vào quên lãng”.
Họ nói với nhau mọi thứ trên đời, về
ung thư, về cuộc sống, về sự lãng quên hay về quyển sách yêu thích nhất của họ.
Nỗi đau tột cùng của Peter Van Houten là cuốn sách yêu thích nhất của Hazel. Cô
đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần nhưng vẫn không chán, có lẽ bởi vì nhân vật
chính cũng là một cô gái mắc bệnh ung thư – giống như cô. Cuốn sách kết thúc
một cách đột ngột và bỏ lửng làm cho Hazel luôn đau đáu về cái kết của câu
chuyện. Hiểu được mong muốn của cô nàng, Augustus đã tìm cách liên lạc với tác
giả cuốn sách và thậm chí anh đã dùng Điều Ước của mình trong Quỹ Genie – tổ
chức chuyên ban tặng điều ước cho các bệnh nhi ung thư – để giúp Hazel gặp
Peter Van Houten tìm kiếm phần kết của câu chuyện.
Họ đã đến Amsterdam để gặp được Peter
Van Houten. Bên cạnh những thất vọng bởi tác giả yêu thích của họ chỉ là một kẻ
nát rượu thì có lẽ chuyến đi này càng làm họ thêm gắn kết. Nhưng đáng buồn
thay, vào những ngày cuối của chuyến đi, Gus nói rằng căn bệnh ung thư của anh
đã tái phát, lẽ ra anh đã có thể thực hiện quá trình xạ trị nhưng anh đã chọn
đi Amsterdam để được ở bên cạnh Hazel.
Hazel đã không thể kìm nén những giọt
nước mắt khi nghe Gus nói “Anh cháy sáng như một cây thông Noel. Từ lồng ngực
đến hông trái rồi xuống gan, khắp toàn thân”. Có lẽ đều mang trong mình căn
bệnh quái ác đó, nên họ hiểu điều gì sẽ xảy đến tiếp theo, là những chuỗi ngày
gồng mình chiến đấu lại căn bệnh. “Thế giới này không phải là một công xưởng
sản xuất điều ước”
Đối với tôi, có lẽ đoạn lấy nước mắt của người xem nhất của Khi lỗi thuộc về những vì sao đó là khi Gus tự tổ chức tang lễ cho chính mình. Với sự tham gia của người bạn thân Issac – một anh chàng khiếm thị và dĩ nhiên là cùng với Hazel Grace. Tôi nghĩ đây là việc khổ sở nhất mà Hazel phải làm, cũng như nàng đã nói “Tôi đã hi vọng rằng anh Gus sẽ viết điếu văn cho tôi”.
Và lẽ dĩ nhiên bạn không thể nào kiềm
được những giọt nước mắt khi đọc điếu văn cho người mình thương nhất. “Tôi muốn
có nhiều ngày hơn so với lượng thời gian tôi có thể sống, và Chúa ơi, con muốn
có nhiều thật nhiều ngày hơn cho Augustus Water. Anh đã cho em những giây phút
vĩnh viễn trong chuỗi ngày ngắn ngủi này, và em vô vàn biết ơn anh.”
8 ngày sau buổi diễn tập tang lễ đó,
Augustus Water qua đời trong phòng chăm sóc đặc biệt “khi căn bệnh ung thư, vốn
đã di căn toàn bộ cơ thể của anh, cuối cùng đã làm tim anh, cũng là một phần cơ
thể của anh, ngừng đập”. Có lẽ việc Gus ra đi để lại nỗi đau trong Hazel còn
khổ sở hơn cả việc căn bệnh ung thư đang dày vò cơ thể của cô. “Nỗi đau cấp độ
mười khủng khiếp, cứ dội vào người tôi từng chập từng chập trong khi tôi nằm
chết lặng trên giường”. Trong đám tang của Gus, Hazel đã bất ngờ khi gặp lại
nhà văn Peter Van Houten. Người mà trước khi mất Gus đã viết thư với hy vọng
ông sẽ viết nên một kết thúc cho cuốn Nỗi đau tột cùng dành cho Hazel.
Một cái kết buồn nhưng không thể nào
đẹp hơn trong câu chuyện tình đầy bi thương này. Không phải là một chuyện tình
lãng mạn, cao trào và kết thúc hoàn hảo đầy màu hồng nhưng cái kết lưng chừng
như này mang lại cho người đọc rất nhiều cảm xúc. Giọng văn nhẹ nhàng nhưng có
thể cảm nhận được đây là những con người tràn đầy nghị lực dù cho mình sinh ra
trong hoàn cảnh kém may mắn. Dù có như thế nào họ vẫn khao khát và mong muốn
được sống dù thời gian của họ chỉ có thể tính bằng ngày, bằng giờ.
Bạn sẽ không biết được rằng sau này Hazel sẽ như thế nào sau khi Gus mất, vẫn là một cái kết bỏ lửng như Nỗi đau tột cùng nhưng cái kết này đã khiến cho tôi hài lòng. Có lẽ nó hơi mơ hồ nhưng đây là cái kết đẹp và ấn tượng nhất. Cám ơn John Green đã tạo nên một Hazel Grace kiên cường như thế trong Khi lỗi thuộc về những vì sao.
“Sẽ có một lúc nào đó, khi tất cả chúng ta đều đã chết. Tất cả chúng ta. Sẽ có một lúc nào đó mà chẳng còn ai sống sót để nhớ về bất cứ người nào từng tồn tại hay nhớ xem loài người chúng ta đã làm được những gì. Sẽ chẳng còn ai nhớ đến Aristotle hay Cleopatra nữa là bạn. Tất cả mọi thứ chúng ta đã từng làm nên, gây dựng, viết ra, suy tưởng, khám phá sẽ bị lãng quên, và tất cả mọi thứ sẽ đều trở thành con số không tròn trĩnh. Nếu cái sự lãng quên không thể tránh khỏi ấy làm bạn lo lắng, tôi khuyên bạn hãy kệ nó đi thôi.”
Review sách Khi lỗi thuộc về những vì sao
Download ebook Khi lỗi thuộc về những vì sao PDF tại đây