Em sẽ đến cùng cơn mưa – Sự thần kì về câu chuyện của hạnh phúc và tình yêu.
“Một câu chuyện tình tinh tế và ngọt ngào đến nỗi ngay cả cái chết rình rập cũng đem lại những an ủi dịu dàng” ― Le Monde
“Vừa phi thực vừa chân thực, một câu chuyện ngọt dịu về sự trường tồn của tình yêu.” ― Reading-reviewing.com
“Hành trình khám phá, một lần nữa, về tình yêu đã mất.” ― Goodreads.com
“Kết hợp hài hòa giữa những điều có và không thể, một câu chuyện bình dị dành cho bất kỳ ai.” ― Amazon.com
Ichikawa Takuji – tác giả của cuốn tiểu thuyết nổi tiếng Em sẽ đến cùng cơn mưa sinh ngày mùng 7 tháng Mười năm 1962 tại Tokyo. Ông tốt nghiệp trường đại học Dokkyo. Năm 1997 ông nghỉ việc để chuyên tâm sáng tác, chẳng bao lâu đã tạo được dấu ấn riêng nhờ tìm được những hướng đi mới lạ cho những đề tài quen thuộc.
Một số các tác phẩm của ông như: Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi, Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác, Tấm ảnh cho em, Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế, Nơi em quay về có tôi đứng chờ,… Đều mang những nét nhẹ nhàng, tinh tế, đi sâu vào lòng người đọc.
Một số tác phẩm của ông còn được chuyển thể như Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào, Em sẽ đến cùng cơn mưa,… Đặc biệt nhất vẫn phải kể đến tác phẩm là cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, cuốn Em sẽ đến cùng cơn mưa là một trong nhưng cuốn tiểu thuyết thành công nhất được chuyển thể thành phim, kịch, truyện tranh,…
Đa phần nhiều mọi người đều chọn ngôn tình Trung Quốc với những dòng văn, những câu văn, những nam chính xuất chúng, những nữ chính xinh đẹp làm người đọc thật mãn nhãn. Ở truyện Nhật, tiểu thuyết Nhật thì lại khác, đây là một trong những thể loại khá ít người lựa chọn để đọc, đề hiểu, để thấu hiểu vì có thể truyện Nhật thường mang lại những cái kết có hậu đúng ý người đọc.
Tuy nhiên truyện Nhật sẽ đưa người đọc đến với sự tinh tế, giản dị, nhẹ nhàng mà tác giả mang lại. Và tác giả của cuốn tiểu thuyết Em sẽ đến cùng cơn mưa chính là tác phẩm giúp người đọc trải nghiệm được những cảm giác như vậy. Người đọc sẽ nghiền ngẫm và không thể thoát ra thế giới của các nhân vật khi cầm trên tay cuốn sách này.
Em sẽ đến cùng cơn mưa viết về sự trở lại của Mio với hai bố con Takkun và đứa con trai bé nhỏ Yuji 6 tuổi khi mùa mưa tới theo đúng lời hứa của Mio trong giấc chiêm bao của Takkun sau khi cô đã sang thế giới bên kia. Takkun là một người bố khá vụng về, khá nhiều khuyết điểm nhưng rất hiền lành.
Mio là cô vợ của Takkun đã mất sớm nên sự ra đi đột ngột. Vì tình yêu mà Takkun dành cho Mio quá lớn lao nên sự ra đi đột ngột của Mio đã để lại cho niềm trống trải, sự đau buồn cho Takkun và cậu con trai Yuji. Vì quá thương nhớ và đau buồn vì sự ra đi của vợ, Takkun đã chiêm bao thấy Mio nói về một lời hứa sẽ quay lại thăm anh và Yuji khi cơn mưa đến.
Vào một năm sau đó, như định mệnh được báo trước, cuộc sống của hai cha con thay đổi khi có thêm sự xuất hiện của một cô gái trẻ có ngoại hình rất giống Mio nhưng thật kì lạ, cô ấy lại không nhớ được bất cứ những gì về bản thân hay về cuộc sống trước đây của cô, cô gái được đưa về và sống cùng với Takkun và Yuji, Yuji gọi cô gái trẻ ấy là mẹ.
Thời gian dài trôi qua, cô gái trẻ đã có tình cảm với cả hai bố con nhưng khi mùa mưa kết thúc, cô gái trẻ ấy lại một lần nữa biến mất, như sự ra đi đọt ngột của Mio. Sau đó, Takkun đã tìm được bức thư của vợ mình, kể về câu chuyện phiêu lưu thưở niên thiếu của bản thân vào năm 21 tuổi, đã du hành dến tương lai xa xôi để gặp bố con Takkun.
Việc để ra đi của Mio để lại nhiều khoảng trống trong lòng Takkun, nhưng cái kết của tác giả lại đưa người đọc cảm thấy tuy người vợ thân yêu đã ra đi nhưng dường như cô vẫn ở đó, vẫn luôn bên cạnh anh, và tình yêu của cô luôn ở đó, ngay trong anh.
Takkun được tác giả khắc họa lên là một người đàn ông ngốc nghếch, vụng về, có phần ngây ngô. Người đọc sẽ thấy hình ảnh một người đàn ông có phần thất bại trong mọi việc, mang trong mình đầy bệnh tật, yếu đuối, là một người đàn ông mà trong tay chẳng có công danh sự nghiệp, chẳng tiền tài danh vọng.
Nếu ví như anh là loài bọ bé nhỏ, vô hại thì vợ anh, nàng Mio có thể được ví như thiên nga lộng lẫy trên mặt hồ tĩnh lặng. Cô nàng lại được Ichikawa Takuji vẽ lên là một người phụ nữ xinh đẹp, đầy tài năng, là đối tượng mà bao người ao ước theo đuổi và ao ước được thành công và xinh đẹp như cô.
Hai người có vẻ như là hai con đường song song khó lòng có thể tiếp xúc được, vậy mà người đọc có thể liên tưởng đến câu chuyện “thằng Gù ở nhà thờ Đức Bà”, tuy có bị mọi người không xem trọng và xấu xí thì Thằng Gù vẫn có được tình yêu đẹp, một người như Takkun cũng vậy, cũng có được tình yêu của Mio, chuyện tình của họ thật đẹp, lãng mạn, nhẹ nhàng và giản dị.
Dễ dàng thấy được điều này ở trong câu chuyện khi bắt gặp hình ảnh là một người xuất sắc nhưng Mio luôn là người vợ tuyệt vời, bỏ qua hết những khiếm khuyết của Takkun, sẵn sàng hi sinh, giúp đỡ, dộng viên, ân cần và đặc biệt yêu thương anh vô điều kiện bất cứ lúc nào.
Nhưng thật buồn thay, cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng, suôn sẻ, đầu màu hồng, câu chuyện tình yêu của Takkun và Mio cũng vậy, đầu sự đau buồn, trắc trở. Thật không bằng khi ở ngưỡng 29, Mio đã ra đi, để lại Takkun và cậu con trai kháu khỉnh Yuji.
Sự ra đi của cô làm Takkun như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Người đàn ông này từ đầu được xây dựng là người có cuộc sống không có gì đặc biệt, nhưng điều đặc biệt nhất trong cuộc đời của anh là Mio vậy mà nay lại rời khỏi anh. Thử hỏi xem liệu có nỗi đau nào có thể đau hơn, liệu còn có cách nào để vượt qua chuyện này hay không?
Tới đây, người đọc sẽ không còn thấy được ngôi nhà với tình yêu thuần khiết mà cả hai dành cho nhau nữa, chỉ còn lại là những nổi buồn không nguôi, sự đau khổ, day dứt, sự hối hận vì những điều đã qua. Cái mà người đọc thấy được là một căn nhà yên tĩnh, bình lặng nhưng bên trong lại là nổi buồn sâu sắc của Takkun.
Dường như mọi thứ không có cách nào vực dậy được, cho đến một ngày, cơn chiêm bao của Takkun đã mang lại cho anh một niềm tin lớn, Mio xuất hiện trong giấc mơ của anh “Em sẽ trở lại vào mùa mưa năm sau để xem hai cha con sống như thế nào…”, đó là những gì Mio nói với anh, tuy là một câu nói trong giấc chiêm bao nhưng đã giúp Takkun có một niềm tin rằng điều này sẽ thành sự thật.
Thật vậy, vào một cơn mưa đầu tháng 6, ở cánh rừng có căn nhà máy bị bỏ hoang, khi cùng cậu con trai Yuji dạo chơi, Takkun đã gặp lại một “bản sao” hoàn hảo của Mio – người vợ thân yêu mà anh luôn nhớ nhung suốt năm qua. Người con gái này ngoài việc trẻ trung hơn Mio, tất cả mọi thứ đều giống cô ấy từng chút, giống nhau đến mức khó có thể phân biệt được.
Cô ấy về nhà của Takkun và một thời gian sau, sự xuất hiện của “bản sao” này đã dần dần thỏa lấp đi sự thiếu vắng của Mio, người con gái này thay thế Mio, làm vợ, làm mẹ. Chăm sóc cho Yuji như một người mẹ, yêu thương Takkun như chính Mio đang hiện diện trong căn nhà này. Và một lần nũa như điềm báo trước sự ra đi của “bản sao” Mio khi thực tês lại một lần nữ xảy ra đúng như giấc chiêm bao của Takkun “…Khi mùa mưa kết thúc, em lại đi vì không chịu dược trời nắng”.
Đúng vậy, tình yêu của Takkun và Yuji lại một lần nữa rời họ mà đi. Có một sự thật được bật mí ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết khi “bản sao” kia chính là Mio của nhiều năm trước, cô ấy đã xuyên không vượt thời gian đến đây, một lần nữa trải nghiệm lại những cảm giác yêu đương với Takkun và một lần nữa yêu thương, chăm sóc, thực hiện tiếp tục bổn phận làm mẹ với Yuji.
Câu chuyện kết thúc với sự dang dở của một tình yêu, cả hai lần gặp lại là hai lần tình yêu của học vẫn luôn bao la, thanh khiết, dịu nhẹ mà đầy sự cao thượng như những ngày đầu. Người đọc sẽ cảm nhận được tình yêu cao quí mà Mio dành cho Takkun, đó là một tình rất đáng ngưỡng mộ khiến bao người ganh tị.
Cuộc tình của họ tuy có ngắn ngủi, tuy không được suôn sẻ nhưng là tất cả những gì học dành cho nhau. Câu chuyện mà tác giả viết lên cho thấy cho dù con người như thế nào, có nhỏ bé, có yếu đuối, có lúc thất bại hay có bị xã hội từ chối thì vẫn có được một tình yêu đẹp.
Chuyện tình của những nhân vật tuy có gặp rất nhiều khó khăn nhưng chính những khó khăn như vậy lại càng làm cho có thêm động lực tin vào tình yêu vĩnh cửu hơn. Những người yêu nhau, còn duyên với nhau chắc chắn sẽ quay lại với nhau cho dù là ở quá khứ, hiện tại hay tương lai. Định mệnh đã sắp đặt học sẽ gặp nhau vì vậy họ sẽ gặp đưuọc nhau và một lần nữa yêu nhau.
Kết thúc câu chuyện tình yêu của Takkun và Mio không phải là một cái kết quá hoàn mĩ, nhưng với giọng văn nhẹ nhàng, tinh tế nhưng đầy sự giản dị, tình tiết câu chuyện đan xen với các tiết phép màu giúp người đọc dễ dàng thấu hiểu và hòa vào câu chuyện hơn và cái kết của câu chuyện tuy không hoàn hảo nhưng cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Tuy vậy đối với nhiều người đọc, đây không hẳn là một tác phẩm quá xuất sắc, đôi khi cái kết có thể làm một số bạn đọc không hài lòng nhưng bản thân là người đọc và trải nghiệm tác phẩm, đây là cuốn sách hay rất đáng trải nghiệm và cảm nhận. Người đọc sẽ được hòa vào và cảm nhận được một tình yêu giản dị, chân thành như cơn mưa nhẹ nhàng, tí tách chậm chậm, dịu êm.
Người đọc sẽ càng trân quý hơn những giây phút ở bên cạnh những người mà mình yêu thương, đâu ai biết được hiện thực ngày mai sẽ như thế nào khi từng giây từng phút trôi qua nên hãy nên trân trọng nó. Để sau này khi mọi thứ có qua đi, khi nhìn lại những gì mà mình đã làm, ta không còn thấy phải hối hận, mỉm cười thật nhẹ nhàng vì đã cố gắng cùng nhau giữ gì tất cả thật đẹp.
Nếu muốn tìm lại mọi cung bậc cảm xúc của tình yêu, những ngọt ngào, nổi buồn và sự hạnh phúc khi cùng người mình yêu xây dựng nên một tổ ấm nho nhỏ nhưng lại là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho ta chiến đấu ở thế giới ngoài kia, thì cuốn sách này sẽ không để bạn phải thất vọng. Vậy còn chờ gì nữa mà cùng tôi khám phá cuốn sách này nào.
Review sách Em sẽ đến cùng cơn mưa
Download ebook Em sẽ đến cùng cơn mưa PDG tai đây